Tình yêu không vĩnh cửu – chấp nhận sự thật đi

Tình yêu không vĩnh cửu

Mọi văn hóa trên thế giới đều dạy cho thế hệ trẻ của họ rằng tình yêu là vĩnh cửu, rằng khi bạn yêu một người, bạn sẽ yêu người ấy mãi mãi. Ý tưởng này đã sống qua biết bao thế kỷ nay ở khắp mọi nơi trên thế giới. Và tại sao mọi người chấp nhận nó – vì bạn cũng ước mong có được một tình yêu mãi mãi. Tất cả mọi người đều muốn như vậy.

Thế là ý tưởng truyền thống và mong ước của bạn cộng hưởng với nhau, và nó trở thành một chân lý. Nếu tình yêu của bạn thay đổi thì chính bạn và những người khác sẽ bắt đầu cho rằng, đó không phải là tình yêu – chính vì thế mà nó thay đổi. Bạn không thay đổi quan niệm về tình yêu vĩnh cửu mà lại cho rằng, “Mình tưởng đó là tình yêu nhưng không phải, vì nó thay đổi mất rồi – mà tình yêu thì có thay đổi bao giờ”.

Sự thật là trong cuộc sống mọi thứ đều thay đổi – dù bạn muốn hay không, dù bạn có ngồi bên bờ sông mà ước rằng “sông ơi hãy ngừng chảy, mùa ơi thôi đừng đi, hoa ơi xin đừng tàn, tuổi trẻ đừng giã biệt, tuổi già xin đừng đến, cuộc đời ơi xin chớ đưa ta đến nấm mồ”.

Ước muốn của bạn là một chuyện, hiện hữu không nghe theo ước muốn của bạn, dù cho ước muốn đó có đẹp, có chân thành đến đâu. Hiện hữu đi theo con đường của nó. Mọi sự đều thay đổi – và tình yêu không phải ngoại lệ.

Giờ đây tôi muốn tất cả mọi người hiểu rõ rằng, tình yêu cũng thay đổi: nó sinh ra, già đi và chết. Và tôi nghĩ như vậy là tốt. Nó cho bạn nhiều cơ hội hơn để yêu những người khác, để bạn có một cuộc sống phong phú hơn – bởi lẽ mỗi người đều có thể đem đến cho bạn một điều đặc biệt. Bạn càng yêu nhiều, bạn càng giàu tình cảm, càng giàu tình yêu.

Và nếu bạn vứt bỏ ý niệm về sự thường hằng thì tự động sự ghen tuông cũng ra đi; lúc đó ghen tuông trở nên vô nghĩa. Cũng giống như khi bạn yêu rồi thì bạn không thể cưỡng lại được, rồi sẽ có một ngày bạn hết yêu và bạn cũng không thể cưỡng lại được.

Một cơn gió thổi vào cuộc đời bạn và ra đi. Cơn gió thật tuyệt, thật đẹp, thật thơm mát, và hẳn bạn muốn nó ở lại mãi bên bạn. Bạn đóng hết các cửa lại để giữ cơn gió trong lành, thơm mát ấy. Thế nhưng bằng việc đóng cửa bạn đã giết chết cơn gió, giết chết sự trong lành, sự thơm mát của nó; nó không còn sức sống nữa. Và hôn nhân cũng vậy.

Hàng triệu người vẫn đang vờ vĩnh rằng họ vẫn yêu nhau. Họ đã từng yêu, nhưng giờ nó chỉ còn là kỷ niệm, và ngày càng phai nhạt đi. Thế nhưng chỉ vì cái quan niệm về tình yêu vĩnh cửu mà họ không dám nói ra sự thật.

Và đó không phải là sự giận dữ, căm thù; không phải việc chống lại người kia. Đơn giản đó là cuộc sống – tình yêu có thể thay đổi. Nó giống như mùa vậy, và thật tốt khi ta có hạ và có đông, có mưa và có nắng; có thu và có xuân.

Bạn có thể sống cuộc đời mình theo logic hoặc theo hiện hữu. Lúc này nó thế này, lúc khác nó thế khác, lúc nọ lại thế kia. Và bạn phải tự mình quyết định hoặc là vờ rằng mọi thứ vẫn không thay đổi, hoặc là thành thật mà thừa nhận rằng đó là thời khắc đẹp nhất nhưng đã qua rồi. Thiên đàng đã qua và giờ ta đang đứng giữa sa mạc, ta hiểu rằng mình đang đứng giữa sa mạc; không thể mừng vui.

Dù sao thì chúng ta vẫn gắn kết với nhau từ ý niệm về một tình yêu thường hằng. Tình yêu thường hằng đó chính là một ý niệm logic.

Tình yêu thực thụ là một bông hồng thực thụ: nó sẽ thay đổi. Từ sáng đến tối nó sẽ có những hình dáng, sắc thái khác nhau, và nó sẽ tàn khi đêm đến. Và tôi tin rằng điều đó chẳng có gì là sai trái cả.

OSHO, trích sách Cỏ tự nó mọc lên

Mọi đau khổ vì yêu trên đời này đều bắt nguồn từ lý do: mọi người cho rằng tình yêu là vĩnh cửu. Điều này cũng hệt như ai đó mong muốn mình sẽ sống mãi mãi trường sinh bất tử vậy. Nếu ai đó nói rằng họ tin bản thân họ có thể trường sinh bất tử và đang tìm cách để trường sinh bất tử thì bạn hẳn sẽ bật cười ngay. Thế nhưng lại chẳng ai cười về ý tưởng tình yêu là vĩnh cửu cả. Ai cũng mặc nhiên đồng ý tình yêu là trường sinh bất tử. Đó là lý do chúng ta đều sống trong đau khổ. Vì chúng ta ta vào một điều không có thật chút nào.

Ồ, thật ra con người có thể trường sinh đấy, nếu như bạn biết cách thì bạn có thể ngồi thiền trong hốc đá hang núi nào đó cả ngàn năm mà vẫn sống, dù cơ bắp thịt trên cơ thể không còn. Điều ấy là có thật. Vậy thì trong trường hợp này. Nếu như bạn xét tình yêu trên khía cạnh năng lượng và năng lượng thì như chúng ta đều biết: không tự nhiên sinh ra, không tự nhiên mất đi, chỉ đổi từ dạng này sang dạng khác thì tình yêu đúng là trường tồn thật. Tuy nhiên hai điều này sẽ không được xét đ ở đây.

Quay trở lại chuyện tình yêu không vĩnh cửu. Nhiều bạn sẽ phản đối mà cho rằng: Tôi biết những câu chuyện mà người ta yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên cho tới khi lìa đời. Uầy, có chứ, đời đầy những chuyện như thế nhưng không có nghĩa nó chứng minh được tình yêu là vĩnh cửu. Ai dám chắc cái cặp đôi bên nhau trọn đời ấy không có những phút giây rất đau khổ, thất vọng và chỉ muốn lìa xa? Hơn nữa, kể cả khi hai người bên nhau tới cuối đời cũng không có nghĩa tình yêu của họ không thay đổi bởi vì bản chất của mọi thứ là phải thay đổi, kể cả tình yêu. Vùng một người bạn yêu nhưng tình yêu của tuổi đôi mươi bạn dành cho người đó khác với tình yêu tuổi 30, 40, 50 và 70, 80.
Cho nên bạn đừng nên mang những ví dụ về các cặp đôi sống bên nhau trọn đời ra làm minh chứng cho tình yêu bất diệt.

Mọi người vin vào tình yêu vĩnh cửu và cố đi tìm tình yêu vĩnh cửu nên không chỉ họ khổ mà mọi người xung quanh cũng khổ nữa. Hãy nhìn vào Tần Thủy Hoàng, ông ấy mơ về cuộc sống trường sinh nên không chỉ ông ấy khổ mà hàng vạn thần dân của ông cũng điêu đứng sống dở chết dở. Bởi vì làm sao có ai chiều cho được một ý muốn vô lý?

Trong tình yêu cúng vậy, bất cứ ai mong đợi một tình yêu vĩnh cửu cũng không chỉ làm bản thân họ khổ mà còn làm cho cả những người xung quanh họ khổ theo.

Nếu như tất cả chúng ta đều chấp nhận được việc tình yêu không vĩnh cửu thì sẽ ra sao? Tôi cho rằng chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn, bớt đau khổ hơn và trân trọng thời gian bên nhau nhiều hơn cũng như trân trọng người đang yêu thương mình hơn.

Tôi đang ở trong một tình yêu như vậy. Tôi và bạn trai – chúng tôi rất yêu thương nhau nhưng cả hai đều biết rằng chúng tôi sẽ xa nhau một ngày nào đấy. Điều đó khiến chúng tôi trân trọng từng giây phút khi còn bên nhau. Chúng tôi không nói về tương lai, cũng không quan tâm chuyện quá khứ mà dành trọn thời gian để tận hưởng hiện tại: vui cười bên nhau, ôm nhau, chia sẻ cho nhau những câu chuyện, an ủi nhau, hỗ trợ nhau cùng đạt được những mục tiêu trong cuộc sống.

Ồ tôi không đăng hình chuyện tình của mình lên trang cá nhân nên hẳn nhiều bạn không biết rằng tôi đã có người yêu và đang rất hạnh phúc. Càng ngày sống nhiều hơn, chiêm ngẫm nhiều hơn tôi càng nhận ra: hạnh phúc là thứ không thể mô tả được mà chỉ có thể cảm nhận mà thôi. Nếu như mô tả nó ra thì nó chẳng còn giữ được nguyên vẹn cái cảm xúc ban đầu nữa. Ví dụ như một chuyện nhỏ: sáng nay anh ấy dậy để chuẩn bị đi làm lúc 5h30 sáng. Trước lúc thức dậy chúng tôi luôn ôm nhau thật chặt rồi khi tôi lại ngủ tiếp trong khi anh ấy dậy tắm rửa thay quần áo. Trước khi đi làm anh nhẹ đến hôn lên trán tôi thật nhiều, nhắc tôi ngủ tiếp đến khi nào chán hãy thức dậy, đừng thức dậy sớm quá như mọi hôm sẽ bị mệt. Rồi anh ấy bật điện ngoài hiên lên vì biết tôi hay sợ ma khi ở một mình. Xong anh nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi. Ngày nào cũng thế. Tôi viết ra những thứ này không phải để khoe hạnh phúc của mình nhưng để cho bạn biết rằng: tình yêu là thứ có thể thay đổi và chết đi. Nếu bạn chấp nhận được sự thật ấy mà tôn trọng nhau hơn, trân quý nhau hơn thì bạn sẽ có cơ hội sống hạnh phúc hơn nhiều. Như một bông hoa vậy, tình yêu có giai đoạn trổ nụ đơm bông và bông sẽ nở rực rỡ với đầy hương thơm và màu sắc xinh đẹp. Thế rồi một ngày nọ hoa sẽ tàn đi. Tình yêu cũng sẽ tàn đi như vậy. Cho nên hãy thưởng thức vẻ đẹp cùng hương thơm của bông hoa khi nó còn đang bung nở, chấp nhận sự thật rằng nó sẽ tàn đi bất cứ lúc nào. Đừng dại dột ở đó khóc ròng trong đau khổ vì mong hoa sẽ bung nở xinh đẹp mãi mãi. Không có gì là mãi mãi đâu, kể cả tình yêu.

Người trông đợi tình yêu vĩnh cửu cũng ngu ngốc hệt như người trông đợi hoa sẽ nở tươi mãi mãi vậy.
Không thể kiếm được hoa tươi mãi mãi, người ta mới phải tạo ra hoa vải, hoa nhựa thay thế. Nhưng một ngàn bông hoa vải dù có đẹp đến đâu cũng không thể thay thế cho một bông hoa thật được. Vì hoa thật có hương thơm, có sức sống, có cái hồn mà hoa giả không thể nào có được. Hôn nhân là một loại hoa giả, bằng việc kết hôn người ta mong rằng tình yêu là vĩnh hằng bất diệt. Nó quả thật có thể bất diệt trên giấy tờ nhưng thực chất, nó chưa bao giờ sống cả để mà mơ về bất diệt. Hôn nhân là bông hoa giả của tình yêu. Tình yêu là bông hoa thật cho nên nó có thể héo úa và chết bất cứ lúc nào.

Thay vì mong đợi ai đó yêu mình mãi mãi, hãy chấp nhận sự thật không có gì là mãi mãi để trân quý nhau hơn, tôn trọng nhau hơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *