Nếu sự thật không được tưởng thưởng, nó sẽ bị hủy hoại. Con sẽ chỉ luôn nói sự thật, bất kể hậu quả ra sao -osho

Một ngày khi tôi đang chơi, lúc đó tôi khoảng 5 hay 6 tuổi. Có một người đàn ông đến gặp cha tôi – một người cực kì nhàm chán. Cha tôi rất mệt mỏi với ông ta. Vậy nên cha đã gọi tôi lại và bảo “Người đàn ông đó lại đang đến đây, ông ta làm lãng phí thời gian của ta một cách không cần thiết và thật là khó để có thể thoát khỏi ông ta. Ta cứ luôn phải tìm cớ đi ra ngoài và khi nói với ông ta rằng ‘Tôi có vài việc cần phải đi giải quyết, tôi cần phải đi ra ngoài’, tất nhiên ta nói thế chỉ để thoát khỏi ông ta, thế nhưng thỉnh thoảng điều xảy ra là ông ta lại nói ‘Tôi sẽ đi cùng anh, thế thì trên đường đi chúng ta lại có thể trò chuyện tiếp.’ Và thực tế không hề có cuộc trò chuyện nào hết, ông ta chỉ luôn độc thoại một mình. Ông ta cứ nói và nói, thật là tra tấn”.
Vậy nên cha tôi nói “Giờ ta sẽ đi vào bên trong. Con hãy cứ ngồi chơi ở đây, và khi ông ta đến con chỉ cần nói với ông ta rằng cha đã đi ra ngoài rồi.”

Và cha tôi cũng hay thường dạy tôi một điều khác nữa “Đừng bao giờ nói điều gì không đúng sự thật.”

Vậy nên tôi đã bị sốc. Hai việc này mâu thuẫn với nhau, đối lập nhau.
Nên khi người đàn ông đó đến và hỏi tôi “Cha cháu đâu rồi?” Tôi đã nói “Ông ấy đang ở bên trong, nhưng ông ấy dặn cháu nói với bác rằng ông ấy đã đi ra ngoài rồi.”

Cha tôi đã nghe được những lời ấy từ bên trong và người đàn ông này thì đang bước dô cùng với tôi, vậy nên cha tôi đã không thể nói bất cứ lời nào trước mặt ông ấy. Khi người đàn ông đó đi rồi, hai hay ba giờ đồng hồ sau đó cha tôi đã vô cùng tức giận với tôi, không phải với người đàn ông kia.

Ông ấy nói “Ta đã dặn con nói với ông ấy rằng ta đã đi ra ngoài rồi cơ mà.”
Tôi nói “Chính xác, con đã lặp lại chính xác những lời của cha. Con bảo với ông ấy rằng ‘Cha cháu dặn cháu nói với bác rằng ông ấy đã đi ra ngoài rồi. Nhưng ông ấy đang ở trong kia, sự thật là ông ấy đang ở ngay trong kia’. Cha đã luôn dạy con phải nói sự thật bất kể hậu quả ra sao. Vậy nên con cũng đã sẵn sàng cho hậu quả rồi. Bất cứ hình phạt nào cha muốn phạt con, hãy làm đi. Nhưng cha phải nhớ, nếu vì sự thật mà bị trừng phạt, sự thật cũng sẽ bị hủy hoại. Sự thật nên được tưởng thưởng mới đúng. Vậy nên thay vì phạt, cha hãy trao cho con một phần thưởng, vậy thì con mới có thể luôn nói sự thật bất kể chuyện gì xảy ra.”
Ông ấy nhìn tôi và nói “Con thật quá sắc xảo.”
Tôi nói “Cha biết điều đó mà. Hãy thưởng cho con, vì con đã nói sự thật.”

Và ông ấy đã phải trao cho tôi một phần thưởng, ông ấy đưa cho tôi một rupee. Thời gian đó một rupee có giá trị khoảng 25 rupees ngày nay. Bạn có thể sống với một rupee trong gần nửa tháng. Và ông ấy nói “Cầm lấy và đi mà mua bất cứ gì mà con muốn.”

Tôi nói “Cha phải nhớ điều này. Nếu cha bảo con nói một điều dối trá, con sẽ nói với tất cả mọi người rằng chính cha đã bảo con nói như vậy. Con sẽ không bao giờ nói dối. Và mỗi lần cha mâu thuẫn với chính cha, cha sẽ phải thưởng cho con. Vì vậy hãy dừng những lời dối trá lại. Nếu cha không muốn người đàn ông đó, cha nên nói thẳng với ông ta rằng cha không có thời gian và không thích những câu chuyện nhàm chán của ông ta bởi vì ông ấy cứ nói những chuyện giống nhau hết lần này lần khác. Tại sao cha lại sợ? Tại sao cha lại phải nói dối ông ta?”
Ông ấy nói “Điều khó khăn là, ông ấy là khách hàng lớn của ta.”
Cha tôi có một cửa hàng vải vóc rất đẹp, và người đàn ông này lại rất giàu. Ông ấy thường mua một lượng hàng lớn không chỉ cho gia đình mà còn cho cả họ hàng và bạn bè của ổng. Người đàn ông này rất hào phóng, nhưng sự nhàm chán chính là vấn đề của ông ta.
Vậy nên cha tôi nói “Ta đã phải chịu đựng tất cả những nhàm chán ấy bởi vì ông ta là khách hàng lớn nhất của ta mà ta không thể để mất được.”
Tôi nói “Đó là vấn đề của cha, đó không phải là vấn đề của con. Cha đã phải nói dối vì ông ta là khách hàng lớn của cha, và giờ con sẽ đi nói cho ông ta biết những điều này.”
Ông ấy nói “Đợi đã!”
Tôi nói “Con không thể đợi được bởi vì cha đã vừa mới bảo con rằng cha đã phải chịu đựng những câu chuyện nhàm chán của ông ấy chỉ bởi vì ông ấy là khách hàng tốt của cha. Cha rồi sẽ phải thưởng cho con một lần nữa.”
Ông ấy nói “Con thật là thích làm khó ta. Con đang phá hủy khách hàng của ta, chuyện làm ăn của ta. Và giờ ta có thể trao cho con thêm một phần thưởng khác nữa cũng được. Nhưng đừng làm điều đó.”

Nhưng tôi đã làm. Và tôi có được cả hai phần thưởng, một từ người đàn ông nhàm chán đó bởi vì tôi nói với ông ta “Sự thật nên luôn được tưởng thưởng, vì vậy hãy cho cháu một phần thưởng bởi vì cháu đã phải phá hủy một trong những người khách hàng tốt nhất của cha cháu.”
Ông ấy ôm tôi và ông ấy đưa tôi hai rupees. Và tôi nói “Bác phải nhớ, không được dừng việc mua hàng ở cửa hàng của cha, nhưng cũng đừng làm phiền ông ấy nữa. Nếu bác muốn nói chuyện, bác có thể nói với những bức tường, những cái cây. Cả thế giới này đều có thể. Bác cũng có thể đóng cửa phòng bác lại mà tự nói với chính mình, rồi sau đó bác sẽ thấy được sự nhàm chán của bác như thế nào”.
Và tôi về bảo với cha tôi “Cha đừng lo lắng. Hãy nhìn đây, một rupee con có được từ cha, hai rupees con có được từ khách hàng của cha. Giờ thêm một rupee nữa mà cha sẽ phải cho con, bởi vì con đã luôn nói sự thật. Nhưng cha đừng lo. Con đã làm cho ông ấy trở thành một khách hàng tốt hơn và cha sẽ không bao giờ còn cảm thấy nhàm chán bởi ông ấy nữa. Ông ấy đã hứa với con rồi.”
Cha tôi nói “Con vừa làm được một điều kì diệu!”.
Từ đó về sau người đàn ông đó không đến nữa, hay nếu ông ấy đến ông ấy sẽ chỉ ở lại một hoặc hai phút để nói ‘xin chào’ và ông ấy sẽ rời đi ngay. Và ông ấy cũng tiếp tục mua hàng từ cửa hàng của cha tôi nữa.

Ông ấy nói với cha tôi “Vì con trai của anh mà tôi sẽ tiếp tục mua hàng. Mặc dù tôi đã cảm thấy bị tổn thương, nhưng cậu bé đó đã xử lý được cả hai vấn đề đó. Cậu ấy đã khiến tôi ngừng làm phiền anh, cậu ấy cũng đã đề nghị tôi, yêu cầu tôi ‘Đừng dừng việc mua hàng từ của hàng của cha cháu. Ông ấy phụ thuộc vào bác’. Và nó đã có được 2 rupees từ tôi dù nó nói những điều khiến tôi bị sốc. Không ai từng dám nói với tôi rằng tôi là một người nhàm chán cả.”
Ông ấy là người giàu nhất làng. Mọi người trong làng đều có liên hệ với ổng theo cách nào đó. Người ta mượn tiền của ông ấy, người ta thuê đất của ông ấy để cày cấy. Ổng là người giàu nhất và là chủ đất lớn nhất trong làng. Tất cả mọi người theo cách này hay cách khác đều phụ thuộc vào ông ấy, vậy nên không ai có thể nói với ổng rằng ổng là người nhàm chán.
Nên ông ấy nói “Đó thực sự là một cú sốc lớn, nhưng nó là sự thật. Tôi biết tôi là người nhàm chán, tôi cảm thấy chán chính mình với những suy nghĩ của mình. Đó là lý do tại sao tôi hay đi tới những người khác và làm nhàm chán luôn cả họ, chỉ để thoát khỏi những suy nghĩ của chính tôi. Nếu tôi nhàm chán với những suy nghĩ của mình, tôi biết rõ những người khác cũng vậy. Nhưng mọi người đều ở dưới sự kiểm soát của tôi theo cách nào đó, chỉ mỗi cậu bé này không có bổn phận gì với tôi và cũng không sợ bất cứ hậu quả nào. Cậu bé ấy dám làm mọi thứ. Nó còn yêu cầu tôi trao cho nó một phần thưởng. Nó nói với tôi ‘Nếu bác không tưởng thưởng cho sự thật, là bác đang tưởng thưởng cho sự dối trá’.”

Đây là lý do tại sao xã hội này lại giống như một nơi điên rồ. Mọi người dạy bạn phải thành thật, nhưng không ai tưởng thưởng cho bạn bất cứ gì sự thành thật của bạn, ngược lại, họ trừng phạt. Chính vì lẽ đó mà xã hội này là một xã hội của những người tâm thần phân liệt.

Osho’s life and teaching
Phi Tuyết dịch

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *