Cuộc đời được tạo thành từ 20% chuyện xảy đến và 80% bởi cách ta phản ứng với nó

“Cuộc đời được tạo thành bởi 20% những gì xảy đến với ta và 80% là cách ta tiếp cận những việc ấy.”

3 năm trước, khi việc kinh doanh thời trang đang ở giai đoạn tốt nhất thì tôi bị người ta thông báo lấy lại mặt bằng. Thời điểm cuối năm chẳng có ai có mặt bằng cho thuê nữa. Tôi bỏ nhiều ngày trời tìm kiếm mà vẫn không tìm ra chỗ nào thích hợp. Những tưởng phải bỏ cuộc đến nơi nhưng tôi không cam tâm. Cuối cùng tôi quyết định thay đổi cách tiếp cận. Tôi không tìm những căn nhà đề bảng cho thuê trước cửa nữa mà đến gõ cửa thẳng những căn nhà luôn đóng cửa nhưng ở vị trí đẹp mà tôi thích. Sau nhiều lời từ chối, cuối cùng cũng có một người đồng ý với điều kiện chỉ cho thuê ba tháng thôi. Đó là tất cả những gì tôi cần nên tôi đồng ý. Cho tới giờ sau 3 năm tôi vẫn đang thuê địa điểm ấy để kinh doanh. Nếu ngày ấy tôi không mạnh dạn gõ cửa thì có lẽ đã phải ngừng việc kinh doanh từ lâu rồi.
Đời quả thật được tạo ra bởi cách ta xử lý vấn đề chứ không phải bản thân vấn đề chút nào. Chẳng hiểu nhờ đâu mà tôi có khả nhiều kinh nghiệm cho điều này.

Sau khi có mặt bằng cho shop thì vấn đề khác lại đến: tôi không có chỗ ở. Shop cũ to vừa kinh doanh vừa ở. Shop mới nhỏ xíu không có nước hay toilet gì cả nên không ở được. Tôi đi loanh quanh cả khu để kiếm một chỗ ở tạm cho mình. Bạn biết đấy, an cư lạc nghiệp mà.
Vận may tới, một cô bán tạp hoá kế bên shop nói rằng có một gian nhà kho nhỏ chứa đồ không dùng tới, có thể cho tôi thuê. Mừng như mở hội tôi theo cô đi xem căn nhà tương lai của mình và … tuyệt đối thất vọng. Căn nhà kho nhỏ xíu cũ mèm đầy bụi, rác, chuột gián và phân của chúng nữa. Nhìn vào căn nhà kho và nghĩ mình sẽ ở đây, tôi muốn bật khóc.
Sau đó cố tìm thêm vài nơi mà vẫn không được, tôi quyết định thuê căn nhà kho ấy và “cải tạo” lại nó. Những hình bên dưới đây là căn nhà kho bẩn thỉu sau khi được cải tạo với những món vật dụng nho nhỏ xinh xinh: tủ sách, bàn ghế, cửa sổ cũ. Đặc biệt tôi có một khoảng sân rộng cạnh khu vườn đầy rau trái mọc tự nhiên nữa. Càng ở lâu tôi càng yêu mến nơi này. Mỗi sáng khu vườn sau nhà đầy tiếng chim và ánh nắng ấm áp thật dễ chịu. Tôi hay mở thật to những bản nhạc yêu thích, pha tách cafe nóng rồi ngồi thư thả đọc sách trước khi đi làm. Trong khi chú chó Babie tha hồ chạy nhảy khắp nơi trong sân vườn rộng rãi. Thỉnh thoảng ra vườn hái trái mướp, trái su su vào nấu cơm. May mắn thì có cả sầu riêng và hồng xiêm để ăn nữa.

Đó thật là một khoảng thời gian đẹp tuyệt vời. Tôi sẽ không kể ở đây chuyện hẹn hò nho nhỏ với anh chàng hàng xóm. Đuôi nhà ảnh là khu vườn sau nhà tôi. Mỗi khi nhà nấu ăn ngon ảnh hay tuồn cho tôi một ít đồ ăn qua khe cửa sau nhà. Lúc thì là tách cafe pha phin. Đôi khi ảnh còn mở bản nhạc tôi yêu thích nhất thật là to nữa. Ngồi trong sân đọc sách nghe nhạc từ nhà hàng xóm mà thấy ấm áp hết cả lòng. Dễ thương lắm!

Mà thôi quay lại chuyện cuộc đời.
Chợt nghĩ: Nếu tôi có thể chủ động chuyện tìm mặt bằng kinh doanh thì hẳn tôi có thể chủ động mọi việc khác trong đời mình nữa.
Cũng như nếu tôi có thể làm cho căn nhà kho bẩn thỉu trở thành một nơi ấm cúng dễ thương đáng sống như này. Vậy thì hẳn là tôi cũng có thể làm cho đời mình trở nên dễ thương đáng sống dù cho có đang ở hoàn cảnh nào chăng nữa.
Nhà là nơi ta đặt tình cảm và hơi ấm vào, chứ không phải chỉ đặt lưng buổi tối. Cuộc đời là nơi để ta sáng tạo và thưởng thức thành quả lao động của chính mình, chứ không phải là nơi để sống đau khổ qua ngày.
Tôi tin như vậy và tôi luôn sống thật hạnh phúc với niềm tin ấy của mình:
Đời chỉ là 20% những gì xảy đến với ta
80% còn lại là do cách ta phản ứng với nó.
Những phản ứng ấy sẽ tạo ra số phận đời mình.
Vậy thay vì phản ứng với đời một cách bực bội, tức giận cay cú thì hãy từ bi hơn, thấu hiểu hơn, kiên nhẫn hơn.
Thay vì thụ động, đổ lỗi hãy chủ động hơn, nhận trách nhiệm nhiều hơn, thông cảm hơn.
Thay vì bắt chước, phê phán hay sáng tạo và cho nhau những góp ý chân thành hơn.
Thay vì tham lam, phung phí hãy trân trọng hơn, tiết kiệm hơn, chia sẻ hơn.
Thay vì tính toán, tranh đua hơn thua, so sánh ghen tị hãy tập sống tử tế và yêu thương nhiều hơn.

Bằng cách đó tất cả chúng ta hoàn toàn có thể làm cho đời mình trở nên xinh đẹp và đáng sống. Điều kiện quan trọng trước khi có được cuộc sống xinh đẹp là bạn phải mang tâm thức của một người nghệ sĩ trước đã, đó là phải có một cách nhìn mới về những thứ cũ kĩ của cuộc sống và phải sáng tạo không ngừng để tạo ra tác phẩm nghệ thuật. Tuy nhiên, tác phẩm nghệ thuật này chính là cuộc đời bạn, là thứ mà bạn sống trong nó và thưởng thức nó mỗi ngày. Tác phẩm ấy không chỉ là một bức tranh đem treo đâu đó hay một bài hát chỉ cất lên vài lần rồi thôi. Bạn phải sáng tạo cuộc đời mình, vì chính mình chứ không phải vì ai khác cả, theo cách của mình chứ không phải theo cách của ai khác cả.

Một ngày nọ, tôi đăng một bài ngắn về thói quen dùng tiền của chúng ta, như thế này:
Tiền thì quan trọng, nhưng không quan trọng nhất!
– 5 ngàn: có người mua ly trà đá giải khát – có người mua được túi sữa cho con
– 10 ngàn: có người uống được ly cafe vỉa hè – có người mua được bông hồng cho vợ
– 50 ngàn: có người ăn được tô phở – có người mua được cuốn sách
– 100 ngàn: có người góp được bữa nhậu với bạn bè – có người mua được đủ đồ ăn cho cả tuần tự nấu
– 300 ngàn: có người mua được cái áo mới – có người đóng tiền cho một tháng tập luyện ở phòng gym
– 5 triệu: có người mua được cái điện thoại – có người đủ đi du lịch khắp đất nước
– 100 triệu: có người mua được chiếc xe máy – có người xây được căn nhà

Nên
Chuyện tiêu xài có thể nói lên rất nhiều điều về con người bạn ở hiện tại và cũng nói lên cả cuộc đời bạn trong tương lai nữa.
Người thông minh là người kiếm không nhiều nhưng vẫn đủ.
Người khôn ngoan là người biết cách sử dụng đồng tiền sao cho nó sinh lợi tối đa cho mục tiêu của mình.
Quan trọng không phải là kiếm ra bao nhiêu nhưng là giữ lại bao nhiêu, tiêu xài thế nào và đặc biệt là xài thế nào cho thông minh để nó giúp đời mình hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn, từ bi hơn, tự do hơn!
Thay vì cố sống cố chết để kiếm nhiều tiền hơn rồi lại chi xài nhiều hơn. Sao không dành một ngày hay một giờ thôi để nhìn lại cách bạn xài tiền, rồi nghĩ cách tiêu xài khác đi, tiết kiệm hơn, hữu ích hơn.
Mỗi một đồng tiết kiệm và chi xài thông minh là mỗi phút giây quý giá bạn có thêm để thưởng thức cuộc sống xinh đẹp này!

Nói cách khác, chuyện bạn kiếm được bao nhiêu tiền chỉ chiếm 20% sự quan trọng trong cuộc sống. Nhưng chuyện bạn tiêu xài chỗ tiền mình kiếm được như thế nào thì chiếm tới 80% sự quan trọng trong việc kiến tạo cuộc đời bạn. Nó cũng chính là 80% cách bạn tiếp cận và giải quyết vấn đề trong cuộc sống nữa.

Khi tôi chia sẻ như vậy có một bạn comment rằng: “Làm sao để 100 ngàn mà đủ mua đồ ăn cho một tuần, chỉ mình với? Một ngày 3 bữa, 7 ngày/tuần”. Thành thực mà nói, tôi không thích kiểu câu hỏi này. Kiểu câu hỏi tới từ những người thủ cựu và bị động. Nó không phải kiểu câu hỏi muốn tìm câu trả lời nhưng là kiểu câu hỏi đã có sẵn câu trả lời rằng “Người này xạo. Tôi không tin”.
Thứ nhất, tôi nói “có người làm được” chứ tôi không nói “ai cũng làm được”. Và người ở đây chính là tôi. Tôi làm được điều đó vì nhiều lý do: tôi không ăn bữa sáng, tôi sống ở một phố núi nhỏ xíu và thường nấu ăn rất đơn giản vì chỉ sống một mình. Chuyện nấu một bữa ăn cả ngày là chuyện bình thường. Hơn nữa, 100 ngàn này chỉ dùng để mua đồ ăn nghĩa là không bao gồm các chi phí khác như gia vị, gạo, ga này nọ. Nếu bạn thử thách bản thân việc mua đồ ăn cho một tuần chỉ với 100 ngàn. Tôi tin bạn sẽ làm được thôi. Chỉ cần 2 vỉ trứng và thay đổi cách nấu thường xuyên để đổi vị như trứng sốt cà chua, trứng chiên, trứng luộc chấm bầu, trứng chiên cơm… kết hợp cùng rau các loại. Rau thì có thể chọn mua ở những chợ chiều giá rẻ và mua các loại quả rất tốt như cà chua chẳng hạn. Cà chua có thể sốt cùng trứng hoặc có thể băm nhỏ chiên cùng trứng nữa. Chuyện rau héo thì người Việt mình có thói quen thấy héo là chối bỏ không muốn mua. Nhưng tôi đọc trong cuốn Cách mạng một cọng rơm rất nổi tiếng thì cụ ông Fukuoka nói rằng “Rau củ héo mới tốt, vì chúng héo để bảo toàn năng lượng bên trong chứ không phung phí năng lượng chỉ để giữ cho vẻ bên ngoài xinh đẹp.” Cho nên nếu bạn có đủ quyết tâm và không xấu hổ, đừng ngại mua rau héo ở ngoài chợ với cái giá rẻ như cho không vậy. Nếu bạn thiết lập được một mối quan hệ tốt với những người bán hàng tạp hóa, như tôi, thì nhiều khi họ còn cho không bạn những mớ rau bị ế do không có người mua, dù bạn sẵn sàng trả tiền.
Ai nói 100k không đủ chứ? Khi ta muốn ta sẽ tìm cách thôi mà. Tôi từng làm được điều đó để trải nghiệm cũng như thử thách bản thân chứ tôi không đến nỗi quá nghèo hay là một người keo kiệt như bạn nghĩ.
Nếu bạn mang trong mình sự đa nghi và phán xét, bạn sẽ dễ cho rằng tôi nói xạo hoặc nói quá và rồi bạn sẽ không tin, như anh chàng bên trên.
Nhưng nếu bạn là người ham học hỏi, sáng tạo, lạc quan và chủ động thì bạn sẽ có cách tiếp cận rất khác. Bạn sẽ nghĩ rằng “Ồ, có người mua đủ đồ ăn cả tuần chỉ bằng 100k sao? Khó tin thật nhưng để xem mình có thể ứng dụng điều này vào cuộc sống của mình không nào. Ừm! Mình không thể làm điều ấy được vì mức sống ở đây thật đắt đỏ. Mình đang chi tiêu 4 triệu/tháng tức 1 triệu/tuần cho chuyện ăn uống. Vậy liệu có cách nào để mình giảm bớt số tiền chi tiêu này xuống không? Mức 500k/tuần thì mình sẽ ra sao? Có lẽ phải tự nấu ăn thay vì đi ăn tiệm như lúc này. Có lẽ phải thay việc ăn sáng từ phở, bún bò thành bánh mì vậy. Nhưng nếu mình muốn hạ mức chi tiêu xuống 200k/tuần thì sao? Xem nào, có lẽ nên nấu cơm vào buổi sáng để vừa ăn sáng vừa mang đi làm thay cho cơm văn phòng đắt đỏ. Thịt cá rất đắt, rau củ rẻ hơn. Có lẽ mình nên ăn nhiều rau ria, trứng, đậu hũ thay vì thịt cá vậy. Coi như thực tập một tuần ăn chay xem thế nào…”

Vâng, đây là kiểu tiếp cận mà tôi muốn bạn trở thành. Kiểu người của nghĩ cách chứ không phải nghĩ lý do. Kiểu người của chủ động và sáng tạo chứ không phải thụ động và thủ cựu. Kiểu người tập trung vào 80% cuộc sống của chính mình thay vì chỉ lo về 20% cuộc sống của người khác. Bạn làm được không?
Cũng sau statu trên, có người khác comment: “nhà 100 triệu vậy đất chắc trên trời rơi xuống” Ô hay, tôi nói là xây nhà 100 triệu, tôi có nói là mua đất xây nhà tổng 100 triệu đâu nào.

Cho nên xin các bạn đấy, đừng hỏi những câu hỏi như vậy. Thay vào đó hãy tập trung vào những thông điệp thực sự mà những người xung quanh đang cố truyền tải. Mang thông điệp đó áp dụng vào cuộc sống của mình để xem có đáng không, có nên không, có hiệu quả không. Đừng tiểu tiết quá, thay vì vậy hên suy nghĩ cho rộng ra thì đời mới thênh thang hơn được!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *