Beloved Floor

BELOVED FLOOR

Zen poem by Phi Tuyet

When I was springs, I used to hate mopping the floor
Coz I didn’t have time for it
There was money to make and fame to build
There were news to read and books to write
There were friends to talk and dreams to chase
There was so much this and there was so much that…

When I was young, the world seemed vast and my eyes liked to look far away to the horizon rather than look at the floor right under my feet

But now, when I’m less springs
Witnessed so many times glorious horizon comed and vanished
the floor still stays around as humble as ever

Now when I’m more autumn
Everytime kneeling on the floor with a wet towel on my hands
I just feel so grateful
to have a floor to mop

I just feel so thankful
to have my me-time alone with the floor

And I will
clean it
with full attention in my heart

And I will
wash it
with the fullest love on my hands

And I will mop it
like I’m cleaning a temple
Bowing myself down to it
Spreading my love
and pouring my soul
to every single tile of it
Center to conners and conners to edges

And I will do it again
Until the floor becomes soaked
with halos

To make sure
When you come
Stand on the floor I had mopped
You will feel
so appreciated and so caressed
so welcomed and so loved

(absorbing into your being)

from the bottom

of your feet…

——-

Sàn nhà yêu dấu

Hồi còn mùa xuân, tôi thường ghét lau nhà
Vì tôi không có thời gian cho việc đó
Có tiền để kiếm và danh tiếng để xây dựng
Có tin tức để đọc và sách để viết
Có bạn bè để nói chuyện và ước mơ để theo đuổi
Có rất nhiều thứ này và có rất nhiều thứ khác…

Khi còn trẻ, thế giới dường như rộng lớn và mắt tôi thích nhìn xa xăm về phía chân trời hơn là nhìn xuống sàn nhà ngay dưới chân mình

Nhưng giờ đây, khi tôi ít xuân hơn
Đã chứng kiến ​​rất nhiều lần đường chân trời huy hoàng xuất hiện rồi biến mất
Và sàn nhà vẫn luôn ở đó khiêm tốn như ngày nào

Giờ đây khi tôi nhiều thu hơn
Mỗi lần quỳ trên sàn nhà với chiếc khăn ướt trên tay
Tôi chỉ cảm thấy
thật biết ơn
vì có sàn nhà để lau

Tôi chỉ cảm thấy thật cảm tạ
vì có khoảng thời gian riêng tư với sàn nhà

Và tôi sẽ
lau chùi nó
với tất cả sự chú tâm của trái tim

Và tôi sẽ
rửa nó
với trọn vẹn tình yêu của đôi tay

Và tôi sẽ lau
như thể tôi đang lau một ngôi đền
Cúi mình trước nó
Lan toả tình yêu
và trút cả linh hồn
vào từng viên gạch của nó
Từ trung tâm đến các góc rồi từ góc đến các cạnh

Và tôi sẽ làm lại lần nữa
và lần nữa
Cho đến khi sàn nhà thấm đẫm
với hào quang

Để chắc chắn rằng
Khi anh đến
Đứng trên sàn nhà
Anh sẽ cảm thấy
được chào đón
và yêu thương

từ tận

đáy bàn chân mình!

—-

Tôi gởi bài thơ này cho những người mà tôi muốn họ ghé thăm tôi hoặc người mà tôi biết sẽ sớm ghé thăm tôi.
Để họ biết rằng, họ hơn cả được đón chào
Để họ biết rằng, nhà tôi cũng sẽ là nhà họ
Để họ cảm thấy rằng, chính tôi đây là nhà
Để họ đến, nghỉ ngơi, cười và khóc
Một nơi bình lặng và thấm đẫm tình yêu

Vâng, nó là việc lau nhà
Nhưng chưa bao giờ chỉ là việc lau nhà.

Làm việc với chú tâm, tình yêu và nhận biết
Ngay cả việc lau nhà cũng sẽ hoá linh thiêng

Phi Tuyết, 08/04/2025